PGS.TS Nguyễn Lân Hiếu
Kính thưa Quốc Hội, trong thời gian vừa qua tình hình bạo hành đối với nhân viên y tế đã gia tăng ở mức báo động, ví dụ như chỉ tính từ đầu năm 2016 đến nay tại BV Bạch Mai chúng tôi đã có 23 vụ phạm pháp hình sự bị bắt quả tang tại BV, còn BV Thanh Nhàn riêng trong năm 2016 có 8 trường hợp nhân viên y tế bị hăm doạ, hành hung (tất nhiên các con số này chỉ là rất nhỏ so với thực tế vì rất nhiều các trường hợp không báo cáo, thống kê), đã có nhân viên y tế bị hành hung gây thương tích nghiêm trọng, đã có những côn đồ manh động vào tận bệnh viện truy sát, cắt cổ giết người… Không thể phủ nhận sự cố gắng của Bộ Y tế, chính quyền địa phương, Bộ Công An như việc cắt cử các chiến sĩ công an trực 24/24h ở các bệnh viện lớn, nhanh chóng truy bắt các đối tượng manh động, tập huấn các bộ phận chức năng trong việc phòng chống bạo hành y tế…
Tuy nhiên tính chất răn đe của luật pháp còn chưa cao dẫn đến hậu quả là số vụ bạo hành nhân viên y tế ngày càng ra tăng. Bảo đảm cho nhân viên y tế yên tâm công tác chính là phương pháp tốt nhất để người bệnh có được sự chăm sóc chu đáo, đạt được hiệu quả cao nhất trong công tác điều trị. Trên thế giới, một số quốc gia đã có luật phòng chống bạo hành nhân viên y tế và huỷ hoại tài sản của các cơ sở dịch vụ y tế mà tiêu biểu là luật của bang Masharashtra, Ấn độ ban hành ngày 30 tháng 3 năm 2009. Tôi và một số chuyên gia về luật đã nghiên cứu kỹ lưỡng ví dụ này và nhận thấy luật tương đối ngắn gọn với 8 điều khoản dài khoảng 3 trang giấy khổ A4 nhưng dễ hiểu với các điều khoản quy định rất rõ ràng mức tăng nặng đối với các hành vi bạo hành với các cán bộ y tế đang chăm sóc bệnh nhân cũng như mức đền bù các trang thiết bị, tài sản của các cơ sở y tế.
Trong dự thảo luật sửa đổi, bổ sung một số điều của bộ luật hình sự năm 2013 đang được trình quốc hội để góp ý và biểu quyết có điều 134 về tội cố ý gấy thương tích hoặc tổn hại sức khoẻ của người khác có nhấn mạnh rất nhiều tình tiết tăng nặng như gây thương tích cho các đối tượng người dưới 16 tuổi, phụ nữ mà biết là có thai, người già yếu, ốm đau, ông, bà, cha, mẹ, người nuôi dưỡng mình, thầy giáo, cô giáo của mình … (khoản 1 điều 134 mục d, đ) nhưng không hề nhắc đến những người đang trực tiếp chăm sóc sức khoẻ, cứu sống tính mạng mình. Ngành y tế cũng không được sự hỗ trợ bởi điều luật chống, hành hung người đang thi hành công vụ vì hiện nay các bệnh viện đã được coi là cơ sở dịch vụ y tế, các cán bộ y tế không còn là công chức nên khi hành nghề không được coi là đang thi hành công vụ. Không thể để bệnh viện là nơi mà tính côn đồ được lộng hành vì ngay cả trong nhà hàng, bến xe khi hành động bạo hành xảy ra các nhân viên, cán bộ cũng có thể sử dụng vũ lực chống trả nhưng với những người thầy thuốc đang khoác chiếc áo blue trắng thì việc cởi áo ra để tự vệ thật không hề dễ dàng.
Với tính thời sự cấp bách, để đảm bảo an toàn, sức khỏe, tính mạng, tinh thần của các cán bộ y tế những người đang ngày đêm trực tiếp làm công việc cứu chữa bệnh nhân, tôi xin kính đề nghị quốc hội có lộ trình xem xét, thảo luận việc ban hành luật về phòng chống bạo hành nhân viên y tế và huỷ hoại tài sản ở các cơ sở dịch vụ y tế hoặc chí ít có một điều luật nằm trong bộ luật hình sự đang chỉnh sửa.
Xin trân trọng cảm ơn.
Nguồn Sức khỏe & đời sống